CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

  Mùa Đông Ấm Hoa Sẽ Nở


Phan_22

Từng câu nói của anh như trời long đất lở. Quảng Viễn và Lam Tố Hinh nhất thời chấn động.

2.

Đêm đó, Quảng Viễn và Lam Tố Hinh đưa Anh Hạo Đông đến đồn cảnh sát để tường trình.

Ngày này một năm về trước, trong căn hộ chung đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Anh Hạo Đông đã nhớ lại hết rồi.

Chiều hôm đó, anh cùng nhóm bạn vui chơi ở trường đua ngựa nửa ngày trời, ăn tối xong, anh về nhà chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo rồi đến chỗ hẹn đón Thẩm Mỹ Kỳ đi khiêu vũ. Lúc đang xả nước vào bồn tắm thì Diệp U Đàm ở dưới lầu ấn chuông cửa. “Hạo Đông, em muốn lên trên nói chuyện với anh, em có thai rồi!”

Câu nói của cô khiến chân mày anh chau lại. Suy nghĩ một lát, cuối cùng anh cũng để cô lên, chẳng nói một lời, lạnh lùng nhét một tờ chi phiếu vào tay cô. “Đi giải quyết nó đi, bằng này tiền chắc là đủ rồi.”

“Hạo Đông, không phải em đến đòi tiền.”

“Vậy cô đến làm gì? Không phải đến đòi tiền thì đến đòi người sao? Rất xin lỗi, cô ra nông nổi này vốn không phải là ý muốn của tôi, chính cô đã gài bẫy tôi. Cô từ bỏ cái hy vọng đòi tôi phải chịu trách nhiệm đi!”

Diệp U Đàm rưng rưng nước mắt, nói: “Em biết hôm đó là em không tốt, nhưng cũng vì em quá yêu anh nên mới làm như vậy. Sao anh lại tức giận với em như thế chứ?”

“Yêu tôi? Thứ tình yêu mà cô gọi ấy chính là muốn giữ chặt lấy tôi, nhưng đáng tiếc… tôi ghét nhất loại phụ nữ nghĩ đủ mọi cách để giữa chặt tôi. Thế nên, xin cô mang theo cái tình yêu của cô rời xa tôi ra, đừng đến làm phiền tôi nữa, điều đó mới thể hiện rằng cô yêu tôi đấy!”

Diệp U Đàm khóc nấc lên: “Hạo Đông, trước đây quan hệ giữa chúng ta rất tốt đẹp mà. Tại sao đột nhiên anh lại ghét em đến thế? Thậm chí chúng ta cũng không thể trở thành bạn bè bình thường được sao anh?”

“Đều là do cô tự chuốc lấy, tôi đã ngầm ám chỉ cô đừng qua lại với tôi nữa rồi, cô còn khăng khăng làm theo ý mình, nhân lúc tôi say rượu, ở lại nhà tôi qua đêm. Nếu cô biết chừng mực một chút thì chúng ta đâu phải làm ầm lên đến mức này? Được rồi, tôi không muốn nhiều lời với cô nữa. Tôi đang rất bận, tối nay hẹn với người yêu mới đi khiêu vũ rồi, tôi phải đi tắm rửa, thay quần áo đây. Xin lỗi, mời cô rời khỏi đây, được không?”

Diệp U Đàm u oán nói: “Là Thẩm Mỹ Kỳ phải không? Nghe nói cô ấy là hoa khôi của trường đại học A.”

Anh Hạo Đông bỗng giận dữ nói: “Sao cô lại biết rõ thế? Tôi nói cho cô biết, chuyện của tôi không liên quan gì đến cô, tốt nhất cô đừng đi nghe ngóng nữa. Cầm lấy tiền rồi lập tức rời đi cho tôi, cô tự giải quyết cái thai trong bụng đi. Sinh mệnh không được chào đón thì không nên để nó sinh ra trên thế giới này, đừng để tôi ghét một đứa trẻ vô tội như ghét cô!”

Sắc mặt Diệp U Đàm bỗng tái mét: “Hạo Đông, anh có biết những lời này của anh khiến người khác tổn thương thế nào không?”

“Nếu cô còn không đi, tôi sẽ nói những lời khó nghe hơn nữa đấy. Diệp U Đàm, tôi nói thêm lần nữa, cô làm một người không biết chừng mực, dù cô yêu tôi đến thế nào đi chăng nữa, cô chết vì tôi thì cũng chỉ khiến tôi càng ghét cô hơn mà thôi.”

Diệp U Đàm bủn rủn chân tay, vò nát tờ giấy chi phiếu rồi ném về phía Anh Hạo Đông, ôm mặt, nức nở khóc, quay người chạy ra khỏi phòng. Cô không cần tiền của anh, bật khóc mà rời đi. Anh Hạo Đông cũng không đuổi theo, hất mạnh cánh cửa, biểu thị sự bực bội tột cùng.

Không đầy hai phút sau, lại vang lên tiếng gõ cửa phòng dồn dập. Anh Hạo Đông đang cầm quần áo, chuẩn bị vào phòng tắm, thầm nghĩ nhất định là Diệp U Đàm không cam chịu mà quay lại rồi, có phải cô đã nghĩ lại, đến lấy số tiền kia không? Anh ngán ngẩm bước ra mở cửa, gắt: “Lại gì nữa đây?”

Trước cửa phòng là một người đàn ông lạ mặt, hai tay đút túi quần, ánh mắt kỳ quái nhìn anh một lượt từ trên xuống dưới, sau đó hắn ta trừng mắt, lườm anh, hỏi: “Mày họ Anh?”

Anh Hạo Đông ngơ ngác, “Đúng, anh là ai?”

Người đó không trả lời, đột nhiên nhảy vào phòng, tay phải đút túi quần rút ra một con dao, đâm một nhát vào bụng anh. Động tác của hắn ta quá nhanh, anh không kịp nhận ra chuyện gì, chỉ cảm thấy phần bụng đột nhiên có luồng khí lạnh xộc vào, vội cúi xuống nhìn, thấy một lưỡi dao sáng loáng cắm phập vào cơ thể mình.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh lại trừng mắt nhìn thấy một bàn tay đeo găng đen nhanh gọn rút con dao đó ra khỏi cơ thể anh, ngay lập tức, tia máu đỏ phun xối xả. Lúc này, cơn đau bắt đầu lan khắp người, anh khàn tiếng hét lên: “Á…”

Ôm lấy phần bụng bị thương, anh rên rỉ, lảo đảo lùi lại, nhưng gã đàn ông kia lại giơ dao, tiến lại gần phía anh, dường như hắn ta vẫn muốn đâm anh thêm nhát nữa. Lúc này, Diệp U Đàm vội xông vào phòng, nhìn thấy anh máu me bê bết, cô hét lên, lao đến phía trước, tóm chặt lấy bàn tay cầm dao của gã kia, “Dừng tay, anh muốn làm gì?”

Bình thường cô là một cô gái yếu đuối, mỏng manh, hiền lành như cừu, nhưng vào thời khắc này, nhìn cô không khác gì một con hổ vồ mồi. Cô gắng sức đoạt lấy con dao từ tay một còn đàn ông cao lớn hơn cô, còn hung dữ cắn một nhát lên cổ tay hắn ta.

Gã đàn ông đó đau đớn thả tay ra, cô cướp được con dao, hắn ta nổi điên, đẩy cô một cái, cơ thể nhỏ bé của cô đập mạnh vào cửa kính, bay ra ngoài không trung như con diều đứt dây. Giây phút đó, dường như cả thế giới đều bất động. Cảnh tượng cuối cùng đọng lại trong mắt anh chính là chiếc váy hoa của Diệp U Đàm bay trong làn gió rồi vụt biến mất.

Từ lúc gã đàn ông kia xông vào phòng đến khi Diệp U Đàm rơi xuống, chỉ vỏn vẹn có hai phút đồng hồ.

Anh Hạo Đông tỉ mỉ thuật lại sự việc xảy ra trong đêm hôm đó, anh không hề quen biết gã đàn ông kia, không biết hắn ta là ai, cũng không biết vì sao hắn ta lại tìm đến tận cửa, đâm anh một nhát trí mạng, còn làm liên lụy đến Diệp U Đàm, khiến cô vì anh mà mất mạng. Anh nghẹn ngào nói: “Đáng lẽ cô ấy không phải chết, cô ấy cũng đã bỏ đi rồi, nhưng không hiểu sao lại quay lại. Với tình hình lúc đó, cô ấy hoàn toàn có thể quay đầu bỏ chạy, nhưng tôi không ngờ cô ấy lại bất chấp nguy hiểm, xông vào cứu tôi. Tôi…tôi có lỗi với cô ấy!”

Quảng Viễn và Lam Tố Hinh ngồi sau lưng anh, nín thở lắng nghe từng lời anh nói, vẻ mặt ngạc nhiên đến cực độ. Hóa ra, sự việc xảy ra đêm hôm đó hoàn toàn khác xa tưởng tượng của mọi người. Không phải Diệp U Đàm đâm trọng thương anh, cũng không phải anh lỡ tay đẩy cô ấy ngã xuống lầu. Đêm đó, còn có người thứ ba xuất hiện, người đó mới chính là hung thủ thực sự gây ra thảm kịch này.

Người lấy lời khai của Anh Hạo Đông vẫn là viên cảnh sát họ Tôn lần trước, anh ta cẩn thận xem xét bản khẩu cung một lượt rồi hỏi: “Anh nói không hề quen biết người đàn ông đó, nhưng hắn ta lại tìm đến đúng nhà anh, biết anh sống một mình, còn biết anh họ Anh. Trước đây, anh từng qua lại với không ít bạn gái, liệu đây có phải là một vụ ân oán vì tình không?”

Anh Hạo Đông lắc đầu: “Điều này tôi cũng không chắc. Lúc tôi qua lại với những cô gái đó, họ đều nói là chưa có bạn trai.”

Lúc này, Lam Tố Hinh đột nhiên lên tiếng: “Cảnh sát Tôn, tôi nhớ ra rồi, tôi đã từng gặp người đàn ông đó.”

“Ồ, ở đâu?” Viên cảnh sát họ Tôn phấn chấn hỏi. Anh Hạo Đông và Quảng Viễn cũng quay đầu nhìn cô.

Thực ra, lúc đối mặt với gã đàn ông kia, Lam Tố Hinh lờ mờ cảm thấy dường như đã gặp khuôn mặt thô kệch này ở đâu rồi nhưng nhất thời chưa nghĩ ra, càng sốt ruột thì càng không nhớ nổi. Những lời vừa rồi của viên cảnh sát họ Tôn đột nhiên thức tỉnh cô. Ân oán tình yêu ư? Cô nhớ mình đã gặp người đàn ông đó ở đâu rồi. Hôm ấy, trên xe buýt, người đàn ông ngồi cạnh Tần Tú Nhuận chính là hắn ta. Tú Nhuận gọi hắn ta là Tiểu Vũ, cuộc nói chuyện của họ khi đó rất căng thẳng, có lẽ vì Tần Tú Nhuận nằng nặc đòi chia tay với hắn ta nhưng hắn ta không đồng ý, còn chất vấn cô ta có phải nguyên nhân vì “người đàn ông kia” không.

Lam Tố Hinh nói hết những gì đã nhìn thấy cho viên cảnh sát họ Tôn nghe, anh ta lập tức quay sang hỏi Anh Hạo Đông: “Có phải anh trai anh, Anh Duy Hạ, cũng từng sống ở căn hộ đó không?”

Anh Hạo Đông ngẩn người hồi lâu rồi trả lời: “Không, tôi sống ở đó một mình mà. Anh trai tôi sống cùng mẹ trong căn nhà ở đường Triển Dương, nhưng anh ấy cũng có một bộ chìa khóa và thẻ ra vào căn hộ của tôi. Vì tính tôi khá đểnh đoàng, ra ngoài thường quên không mang theo chìa khóa, mỗi lần như vậy, tôi đều phải nhờ anh ấy đến đưa tôi về.”

“Ok, như vậy là đủ rồi. Tôi nghĩ tôi cần phải mời Anh Duy Hạ tiên sinh và Tần Tú Nhuận tiểu thư đến đồn cảnh sát một chuyến, để phối hợp giải quyết vụ án.”

3.

Anh Duy Hạ đến đồn cảnh sát trước. Khi nhận được điện thoại của Anh Hạo Đông, nghe nói anh đang ở đồn cảnh sát, anh ta tưởng anh lại xảy ra chuyện rắc rối gì, vội vàng chạy đến. Kết quả vừa vào đồn cảnh sát chưa được bao lâu, anh ta liền bị viên cảnh sát họ Tôn đưa vào phòng kín, hỏi một số vấn đề. Mồ hồi Anh Duy Hạ túa ra như tắm, chẳng mấy chốc anh ta đã hiểu ra, anh ta được gọi đến đây không phải để giải quyết chuyện của Anh Hạo Đông, mà chính bản thân anh ta có chuyện cần giải quyết.

Viên cảnh sát họ Tôn không vòng vèo, hỏi ngay vào vấn đế. Đầu tiên có phải anh ta có chìa khóa và thẻ ra vào căn hộ của Anh Duy Hạ không. Sau khi anh ta trả lời có, viên cảnh sát hỏi: “Anh Duy Hạ tiên sinh, có phải anh từng đưa phụ nữ đến căn hộ chung cư đó không?”

Mặt Anh Duy Hạ trắng bệch, anh ta cố giữa bình tĩnh. “Tôi không hiểu, sao anh lại hỏi vậy? Đây là chuyện riêng của tôi.”

“Đó đúng là chuyện riêng của anh nhưng trước mắt, có vẻ chuyện đó có liên quan rất lớn đến một vụ án. Hơn nữa, người bị hại trong vụ án này là em trai anh, Anh Hạo Đông, cho nên, Anh tiên sinh, anh nên phối hợp một chút.”

Sắc mặt Anh Duy Hạ càng lúc càng trở nên khó coi, rồi anh ta khẽ rùng mình. Viên cảnh sát họ Tôn lại hỏi: “Anh Duy Hạ, xim hỏi anh có quen Tần Tú Nhuận không?”

Toàn thân Anh Duy Hạ chấn động, biết không thể che đậy sự thật được nữa rồi.

Vì bị viêm ruột thừa nên Anh Duy Hạ phải nằm viện mất một tuần, cũng chính thời gian đó, anh ta đã quen Tần Tú Nhuận, cảm mến vẻ thanh tú, dịu dàng của cô ta. Cô ta cũng gặp tiếng sét ái tình với Anh Duy Hạ. Mộ Dung San từng đến viện thăm anh ta vài lần, cô ta cũng thừa biết anh ta đã có vợ chưa cưới nhưng vẫn chủ động tiếp cận và cam tâm tình nguyện làm người tình bí mật của anh ta.

Anh Duy Hạ không thể cự tuyệt được cô y tá trẻ trung, giàu tình cảm này, thân làm con nuôi của Anh gia, tuy từ nhỏ đến lớn, anh ta không cần lo lắng đến vấn đề cơm ăn áo mặc, nhưng trước nay, anh ta chưa từng được ai yêu thương, quan tâm đến thế. Mộ Dung San là đối tượng Anh phu nhân lựa chọn cho anh ta, gia cảnh tốt, dung mạo đẹp, anh ta không tìm được chỗ nào để chê. Nhưng cô ta được chiều quá sinh hư, chỉ nghĩ cho bản thân mình, không quan tâm gì đến anh ta. Ở bên cô ta, anh ta không cảm nhận được sự đẹp đẽ và ngọt ngào của tình yêu. Còn Tần Tú Nhuận lại giống như vầng mặt trời ấm áp, sưởi ấm trái tim nguội lạnh của anh ta. Anh ta cứ đắm chìm trong tình yêu ấy, không có cách nào thoát ra được. Không yêu được công khai thì họ lén lút hẹn hò.

Họ rất cẩn trọng trong việc hẹn hò, không để cho Mộ Dung San và Anh phu nhân phát hiện. Dù gì anh ta cũng không phải con ruột của bà, không thể sống buông thả như Anh Hạo Đông được. Anh phu nhân có thể bao dung với sự nông nổi của Anh Hạo Đông nhưng tuyệt đối sẽ không bao dung với anh ta như vậy. Huống hồ, anh ta đã có vợ chưa cưới, càng phải chú ý giữ gìn danh tiếng cho bà. Vì vậy, anh ta và Tần Tú Nhuận chưa từng xuất hiện cùng nhau ở những nơi công cộng hay khách sạn, nhà nghỉ nào, mỗi lần gặp nhau đều là ở tòa cao ốc Tử Kinh. Anh ta hiểu rất rõ thói quen sinh hoạt của Anh Hạo Đông, anh không bao giờ ở nhà vào ban ngày, tối mới về nhà nghỉ ngơi.

Mỗi lần hẹn hò với Tần Tú Nhuận, Anh Duy Hạ đều lên lầu, vào phòng trước, nửa tiếng sau, cô ta ấn chuông, anh ta mở cửa thì cô mới được vào. Xong việc, cô ta rời đi trước, lát sau anh ta mới xuống lầu, rời đi. Họ hẹn hò bí mật như vậy được hai tháng.

Nhưng tối đó, khi Anh Duy Hạ đang cùng Mộ Dung San ăn tối trong một nhà hàng kiểu Pháp mới khai trương, đột nhiên nhận được điện thoại của Tần Tú Nhuận gọi đến. Vừa nhìn thấy màn hình hiển thị, anh ta liền nhăn nhó mặt mày, đã dặn dò cô ta đừng chủ động gọi điện mà cứ gọi. Mộ Dung San liền bĩu môi, tỏ ra bất mãn. Anh ta đứng dậy, ra ngoài cửa nhận điện thoại, “Có chuyện gì vậy?”

Ở đầu dây bên kia, Tần Tú Nhuận cuống quýt hỏi: “Duy Hạ, anh không sao chứ?”

Anh Duy Hạ ngơ ngác, “Anh làm sao? Em nói linh tinh gì thế?”

“Anh đang ở đâu? Có ở tòa cao ốc Tử Kinh không? Nếu có người đến ấn chuông cửa, anh nhất định không được mở, nhớ chưa? Bất luận anh ta có nói gì, anh cũng không được mở!”

“Tại sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Bạn… bạn trai cũ của em, không biết tại sao anh ta lại biết được chuyện em thường xuyên gặp anh ở tòa cao ốc Tử Kinh. Hơn một tiếng trước, anh ta cầm một cao dao gọt hoa quả xông ra ngoài, nói là muốn đi tìm anh tính sổ.”

Anh Duy Hạ sửng sốt, “Hơn một tiếng trước, sao bây giờ em mới nói?”

“Lúc anh ta ra khỏi cửa, em định giữ anh ta lại nhưng không được, còn bị anh ta đẩy một cái, khiến trán đập vào bàn, ngất xỉu. Bây giờ em mới tỉnh lại, gọi luôn cho anh đây, em rất sợ, sợ anh…”

Cô ta nghẹn ngào không nói nổi nữa, lòng Anh Duy Hạ rối như tơ vò, một dự cảm chẳng lành bỗng dấy lên. Sau khi đến đón Mộ Dung San, anh ta có gọi cho Anh Hạo Đông, bảo anh đi ăn cùng nhưng anh từ chối, nói đang trên đường về nhà tắm rửa, thay quần áo, chuẩn bị hẹn với bạn gái của Anh Hạo Đông.

Vậy lúc này, chắc chắn Anh Hạo Đông đang ở tòa cao ốc Tử Kinh, có phải đã bị…Anh Duy Hạ bất an, lập tức gọi vào máy Anh Hạo Đông, chuông reo hai hồi thì có người nhấc máy. Anh ta vừa định thở phào thì lại giật thót tim, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói xa lạ. “Xin hỏi anh là ai?”

Anh Duy Hạ vội nói: “Còn anh là ai? Đây là điện thoại của em trai tôi mà!”

“Tôi là cảnh sát, em trai anh là Anh Hạo Đông phải không?”

Toàn thân Anh Duy Hạ run rẩy: “Vâng, anh cảnh sát, sao anh lại cầm điện thoại của em trai tôi? Cậu ấy…có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?”

“Anh tiên sinh, em trai anh xảy ra chuyện lớn rồi, mời anh nhanh chóng đến tòa cao ốc Tử Kinh ngay.”

Anh Duy Hạ vội vàng chạy vào báo với Mộ Dung San, cô ta nghe thấy thế thì kinh hãi, mặt bỗng tái mét, cùng Anh Duy Hạ lái xe về tòa cao ốc Tử Kinh. Lúc này, Anh Hạo Đông đã được đưa đến bệnh viện cấp cứu, viên cảnh sát nói sơ qua tình hình hiện trường cho họ rồi đưa ra suy đoán sơ bộ, đây là một vụ án giết người vì tình. Viên cảnh sát hỏi Anh Duy Hạ có quen Diệp U Đàm, cô gái trẻ chết thảm dưới lầu kia không? Anh ta chỉ biết sững sờ lắc đầu.

Anh ta cùng Mộ Dung San, Anh phu nhân và bà Chu ngồi suốt một đêm bên ngoài phòng cấp cứu của bệnh viện. Anh phu nhân không ngừng khóc lóc, than vãn. Mộ Dung San liên tục lựa lời an ủi bà, còn bà Chu thì luôn miệng cầu khẩn, xin bồ tát phù hộ. Anh Duy Hạ lo lắng ngồi bên cạnh, đan chặt mười đầu ngón tay, đến mức các đốt xương phát ra những tiếng kêu răng rắc. Toàn thân liên tục đổ mồ hôi lạnh, thấm ướt bộ quần áo trên người anh ta.

Vụ án giết người vì tình ư? Anh Duy Hạ cảm thấy mọi việc có vẻ quá trùng hợp. Tần Tú Nhuận vừa nói cho anh ta biết chuyện bạn trai cũ của cô ta cầm dao đến tòa cao ốc Tử Kinh tìm anh ta tính sổ, mà Anh Hạo Đông và bạn gái cũ lại một chết, một trọng thương trong căn hộ đó. Xem ra hiện trường rất giống một vụ án giết người vì tình, trên bàn trà còn có một tờ chi phiếu với những con số không nhỏ. Bên cảnh sát suy đoán, Anh Hạo Đông muốn dùng món tiền này để chấm dứt quan hệ giữa anh và Diệp U Đàm nhưng cô ấy không đồng ý nên đã xảy ra một cuộc tranh cãi vô cùng kịch liệt. Trong lúc phẫn nộ, cô ấy đã đâm anh một nhát, sau đó, theo bản năng phòng vệ, anh đã đẩy cô ấy ngã khỏi cửa sổ, rơi từ trên tầng mười tám xuống, thiệt mạng.

Phía cảnh sát đợi Anh Hạo Đông được cứu sống, tỉnh lại rồi lấy khẩu cung, lúc đó mới tiến hành điều tra rõ ràng.

Anh Hạo Đông phẫu thuật xong, bác sĩ nói cần phải theo dõi trong vòng mười hai tiếng nữa thì mới có thể xác định được rốt cuộc anh có qua cơn nguy hiểm hay không. Anh phu nhân ở lì trong phòng bệnh với anh, khuyên thế nào cũng không chịu rời đi. Anh Duy Hạ đưa Mộ Dung San về nhà trước, vừa ra khỏi Mộ gia, anh ta lập tức gọi cho Tần Tú Nhuận: “Gã bạn trai của em mang một con dao gọt hoa quả đến tìm anh sao? Trông nó như thế nào?”

Tần Tú Nhuận miêu tả rất chi tiết: “Đó là con dao em mới mua, thân dao dài ba tấc, cán dao bằng nhựa màu đỏ.”

Anh Duy Hạ đột nhiên thở gấp, cảm thấy vô cùng đau đớn. Anh ta đã tận mắt trông thấy hung khí đựng trong một chiếc túi nylon trong suốt mà bên cảnh sát đã thu được, con dao đó giống hệt con dao mà Tần Tú Nhuận miêu tả.

Ba giờ sáng, Anh Duy Hạ ngồi trên xe, dõi mắt về phía xa xăm, chỉ có cảm giác khắp nơi đều là một màu tối đen sâu thẳm. Ánh sáng của những ngọn đèn đường trong mắt anh ta cũng đều biến thành đêm đen.

Có nên nói tất cả những chuyện này cho bên cảnh sát biết không? Anh Duy Hạ đấu tranh tư tưởng hồi lâu. Anh Hạo Đông đã được cứu sống rồi, cho dù anh ta không nói thì khi Anh Hạo Đông tỉnh lại, mọi chuyện sẽ vỡ lẽ. Giấy không thể bọc được lửa, vẫn nên nói rõ ngọn ngành mọi chuyện. Nhưng hôm sau, trong viện, anh ta nghe các bác sĩ nói Anh Hạo Đông còn bị thương ở vùng đầu, vết thương đó ảnh hưởng đến não bộ, sau khi tỉnh lại, có thể anh sẽ mất đi một phần ký ức, còn để lại di chứng là những cơn đau đầu.

Nhờ có những lời của bác sĩ, Anh Duy Hạ quyết định im lặng, giấu nhẹm mọi chuyện. Dù gì phía cảnh sát đã nhận định đây là vụ án giết người vì tình, giờ anh ta nói sự thật ra để làm gì chứ? Huống hồ, chưa chắc Anh Hạo Đông đã nhớ ra mọi chuyện, anh ta quyết định đánh cược với vận mệnh, đợi Anh Hạo Đông tỉnh lại rồi tính.

Anh Hạo Đông hôn mê sâu, hơn một tháng sau mới tỉnh, như lời của bác sĩ, anh quả nhiên đã mất đi một phần ký ức, hơn nữa, đầu óc còn vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đã xảy ra ở tòa cao ốc Tử Kinh đêm đó. Anh Duy Hạ thầm thở phào nhưng mỗi khi nhìn người em trai như biến thành một người khác, anh ta lại cảm thấy vô cùng có lỗi. Đều là vì anh ta nên em trai mới gặp phải tai họa bất ngờ này.

Một tháng sau khi Anh Hạo Đông xảy ra chuyện, Anh Duy Hạ không còn gặp Tần Tú Nhuận nữa, thậm chí gọi cho cô ta, anh ta cũng cẩn thận gọi bằng sim khác. Bạn trai cũ của cô ta lỗ mãng và kích động như vậy, anh ta không muốn hắn lại tìm đến mình gây chuyện.

“Bạn trai em là loại người gì vậy? Sao em lại đi quen loại người này? Sao hắn ta biết được chúng ta thường gặp nhau ở tòa cao ốc Tử Kinh, chỗ đó người lạ không thể vào được.”

“Em cũng không biết.” Tần Tú Nhuận lảng tránh, không muốn nói ra lý do quen biết Tiểu Vũ, chỉ run rẩy hỏi ngược lại: “Duy Hạ, em đọc báo rồi. Vụ án giết người vì tình xảy ra ở tầng mười tám, tòa cao ốc Tử Kinh, sao lại khéo như vậy chứ? Có phải…có phải Tiểu Vũ đã gây ra chuyện này không?”

Tần Tú Nhuận cũng là một cô gái thông minh, Anh Duy Hạ thở dài. “Có thể là vậy, vì hung khí chính là con dao gọt hoa quả mà em nói.”

“Trời!” Tần Tú Nhuận kinh hãi thốt lên, “Tiểu Vũ, anh ta thật…Duy Hạ, chúng ta có nên báo cảnh sát không?”

Anh Duy Hạ im lặng hồi lâu. “Phía cảnh sát cũng kết luận đó là vụ án giết người vì tình rồi, coi như hắn ta may mắn đi.”

Tần Tú Nhuận hiểu rõ ý của Anh Duy Hạ. Rõ ràng anh ta không muốn người khác phát hiện ra sự việc này có nguyên nhân sâu xa liên quan đến họ. Cô ta không nhắc đến chuyện báo cảnh sát nữa, chỉ nói sau khi xảy ra chuyện, không biết Tiểu Vũ đã đi đâu, chắc sợ tội nên bỏ trốn rồi. Như vậy cũng tốt, sau này giữa cô ta và hắn không còn vướng víu gì nữa.

“Duy Hạ, em biết thời gian này anh không có tâm trạng tới tìm em. Đợi một thời gian nữa, khi vết thương của em trai anh tốt hơn, anh hãy bớt chút thời gian đến gặp em, được không? Em thực sự…rất nhớ anh.”

Anh Duy Hạ có thể không gặp cô ta được sao? Tuy anh ta quá hiểu câu nói: “Trên đầu chữ sắc có một con dao”, nhưng chuyện xảy ra ở cao ốc Tử kinh, Tần Tú Nhuận là người biết rõ nhất, muốn che giấu chân tướng thì anh ta không thể không gặp cô ta.

Cứ như vậy, anh ta lại lén lút qua lại với Tần Tú Nhuận, chỉ khác là cẩn thận, chú ý hơn trước mà thôi. Họ không hẹn nhau ở một chỗ cố định nữa, sau khi Anh phu nhân đưa Anh Hạo Đông chuyển đến căn biệt thự ở vịnh Ngân Sa, anh ta nghiễm nhiên sống một mình trong căn nhà ở đường Triển Dương, thỉnh thoảng anh ta vẫn đưa Tú Nhuận về nhà qua đêm, vì trong căn nhà này chỉ có một mình anh ta, rất an toàn.

Anh Duy Hạ kể toàn bộ câu chuyện cho viên cảnh sát Tôn nghe, thừa nhận việc đã từng đưa cô ta đến tòa căn hộ ở cao ốc Tử Kinh hẹn hò, nhưng tuyệt nhiên không nói gì đến việc bản thân biết chuyện Tiểu Vũ giết người mà không báo.

4.

Tần Tú Nhuận được mời đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra, viên cảnh sát họ Tôn vừa đặt vài câu hỏi, sắc mặt cô ta xám ngoét, cô ta nói ra toàn bộ sự thực mà anh ta muốn biết.

Tiểu Vũ tên đầy đủ là Vũ Đào, Tần Tú Nhuận quen biết hắn từ hồi học trung học. Lúc dó, hắn là một tên xã hội đen khét tiếng trong giới giang hồ, không may trúng tiếng sét ái tình, hắn tỏ ra rất yêu cô ta. Biết gia cảnh của cô ta không tốt, thi đỗ trường y nhưng không có tiền đóng học phí, mẹ kế còn đang nhăm nhe gả chồng cho cô ta. Hắn liền nói nếu cô ta chịu theo hắn, hắn sẽ chu cấp tiền cho cô đi học. Khi đó, cô ta không tin hắn sẽ bỏ ra nhiều tiền như vậy, liền : nói: “Được, anh mang số tiền học phí bốn năm tới đây, tôi sẽ đi theo anh.”

Mấy ngày sau, quả nhiên Tiểu Vũ cầm một bọc tiền như yêu cầu, đưa cho cô ta, đó là số tiền hắn đã bán căn nhà bố mẹ để lại. Cô ta nói được làm được, sau khi nhận tiền, liền dọn đến, sống chung với hắn.”

Sau khi sống chung, Tiểu Vũ nghe lời cô ta, không còn cả ngày làm tên du côn vô công rỗi nghề nữa mà tu chí làm ăn. Hắn làm đủ mọi nghề, từ bảo vệ đến phụ bếp, sau này làm nhân viên cho một công ty chuyển phát nhanh, nghề này tương đối tự do nên hắn không chuyển việc nữa.

Bốn năm sau, Tần Tú Nhuận quen Anh Duy Hạ. Anh ta mới chính là người đàn ông trong mộng của cô ta. Cô ta chủ động tiếp cận, tự nguyện làm tình nhân bí mật của anh ta. Tuy không thể cùng anh ta đường đường chính chính đến những nơi công cộng nhưng cô ta không mấy quan tâm, bởi cô ta còn có Tiểu Vũ, nếu hắn biết cô có người đàn ông khác thì phiền phức to. Cô ta bắt đầu tính toán, cùng hắn bốn năm, hiến dâng đánh đổi cả tuổi thanh xuân cho hắn, điều đó cũng xứng đáng đối với số tiền anh ta bán nhà để đóng học phí cho cô ta rồi nhỉ?

Biết nói chia tay với Tiểu Vũ thế nào? Đây quả thực là một việc vô cùng khó khăn, không ai hiểu rõ tính khí của Tiểu Vũ hơn cô ta. Thế nhưng cô ta chưa kịp nghĩ xong, tối ngày mười bảy tháng ba định mệnh ấy, hắn kích động chạy về nhà chất vấn cô ta: “Em có một người đàn ông khác ngoài anh rồi đúng không?”

Tần Tú Nhuận sửng sốt, không biết tại sao hắn lại biết được chuyện này. Việc cô ta và Anh Duy Hạ qua lại vốn rất kín kẽ. Trấn tĩnh lại, cô ta gật đầu thừa nhận: “Phải!”

Tiểu Vũ nhảy dựng lên như trúng ta, giơ tay tát, cô ta không thể né tránh, nhắm mắt đón cái tát nảy lửa của hắn. Nếu hắn hạ tay thực sự, cô ta sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, nguyện ý để cho hắn đánh.

Nhưng Tiểu Vũ đột nhiên dừng tay. Hắn chằm chằm nhìn cô ta rồi thở dốc, nói: “Nói đi, sau này em sẽ không qua lại với hắn nữa. Anh có thể tha thứ cho em.”

Tần Tú Nhuận liền thẳng thừng nói ra sự lựa chọn của mình: “Tiểu Vũ, em không làm được. Em thích anh ấy, em đang định nói với anh, chúng ta chia tay nhé?”

Tiểu Vũ như bị đập một gậy, trừng mắt nhìn cô ta: “Em nói cái gì? Em muốn chia tay với anh? Vì gã đàn ông kia sao? Chúng ta ở bên nhau bốn năm rồi, anh đối xử với em như thế nào? Anh tốt với em như vậy, sao em còn lăng nhăng với gã đàn ông khác mà muốn chia tay với anh hả?”

“Tiểu Vũ, em chấp nhận ở với anh bốn năm, là vì anh chịu giúp em trả tiền học phí. Trước giờ em chưa từng thích anh.”

Sắc mặt Tiểu Vũ xám xịt: “Trước giờ em chưa từng thích anh ư? Em thích gã đàn ông họ Anh kia vì điều gì? Vì hắn sống trong một căn hộ chung cư cao cấp, vì hắn là một gã ẻo lả xinh trai phải không?”

Tần Tú Nhuận kinh hãi: “Sao anh lại biết anh ấy họ Anh, sống ở chung cư cao cấp?”

“Nếu không muốn ai biết thì đừng làm. Gã họ Anh này cậy có tiền muốn cướp bạn gái của anh, anh sẽ không tha thứ cho hắn đâu!” Tiểu Vũ nghiến răng nghiến lợi rít từng từ qua kẽ răng, rồi tiện tay vớ lấy con gao gọt hoa quả trên bàn, xông ra ngoài.

“Tiểu Vũ, anh muốn làm gì?”

“Đến tòa cao ốc Tử Kinh tìm gã họ Anh kia tính sổ.”

Hắn còn biết đích xác tòa cao ốc Tử Kinh nữa. Tần Tú Nhuận có linh cảm chẳng lành, vội vàng kéo tay hắn lại nhưng hắn hất văng ra, cơ thể mất thăng bằng, ngã xuống, trán đập vào cạnh bàn, thể rồi trước mắt tối sầm, không còn biết gì nữa.

Lúc thuật lại cho cảnh sát nghe, Tần Tú Nhuận không nói tối hôm đó cô ta và Tiểu Vũ cãi nhau gay gắt và hắn cầm dao bỏ đi. Cô ta biết việc này nhất định không thể để lộ, chỉ nói không lâu sau khi quen biết Anh Duy Hạ, cô ta có ý định chia tay với Tiểu Vũ. Sau đó, cô ta chuyển vào ở khu tập thể của bệnh viện, Tiểu Vũ cũng không còn đến tìm cô ta nữa.

Cảnh sát Tôn là một tay chuyên phá án lão luyện, đương nhiên nhận ra cô ta đang mập mờ lấp liếm một vài tình tiết.

“Tần tiểu thư, xin hỏi Vũ Đào có biết chuyện cô muốn chia tay với hắn và vì Anh Duy Hạ không?”

Tần Tú Nhuận trả lời một cách khó khăn: “Tôi không nói nhưng không hiểu tại sao anh ta lại biết.”

“Vậy lúc cô và hắn chia tay, hắn có bình thản tiếp nhận không?”

“Khi đó, anh ta hơi kích động.”

“Trước mặt cô, anh ta có nói mấy câu như tìm Anh Hạo Đông để tính sổ không?”

“Ừm…Anh ta có nói mấy câu những tôi nghĩ những câu đó chỉ là nói trong lúc tức giận mà thôi.”

“Cô nhắc đến chuyện chia tay với hắn lúc nào?”

“Năm ngoái…tháng Hai.” Tần Tú Nhuận dè dặt trả lời.

“Sau khi cô và hắn chia tay không lâu, trong căn hộ nơi cô và Anh Duy Hạ thường xuyên hẹn hò, em trai anh ta, Anh Hạo Đông và bạn gái Diệp U Đàm đã xảy ra thảm án, một chết, một trọng thương. Chẳng lẽ cô không nghĩ chuyện đó rất có thể liên quan đến Tiểu Vũ sao?”

Sắc mặt của Tần Tú Nhuận lập tức biến đổi, cô ta cố gắng trấn tĩnh: “Khi đó, phía cảnh sát đã kết luận đó là một vụ án giết người vì tình, tôi nghĩ chắc là không có liên quan gì đến Tiểu Vũ.”

“Khi đó, phía cảnh sát đã kết luận sai, thực ra hắn có liên quan rất mật thiết tới vụ án này. Tần tiểu thư, hiện giờ đương sự Anh Hạo Đông đã nhớ ra tất cả, tối hôm đó, chính Vũ Đào đã xông vào căn hộ của anh ta, đầu tiên đâm anh ta một nhát, sau đó đẩy Diệp U Đàm ngã xuống lầu. Vậy nên, Tần tiểu thư, giờ tôi muốn hỏi cô, cô có biết hiện giờ Vũ Đào sống ở đâu không?”


Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_23 end
Phan_gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .
Polly po-cket